TẤT CẢ ĐỢI ANH VỀ (Theo tác phẩm Búp sen xanh của Nhà văn Sơn Tùng
Thứ sáu - 04/06/2021 05:081340
Anh Ba nhấn từng tiếng chắc và ấm: - Phải có tự do! Huệ ạ, Tổ quốc ta, Nhân dân ta phải có độc lập, tự do chứ không thể nô lệ mãi được! - Ước mơ ấy, khát vọng ấy liệu có thành hiện thực ở quê mình không anh? - Vì mất nước mà phải lìa nhà. Nếu không tìm ra phương kế giành lại độc lập cho nước, hạnh phúc cho dân thì tôi không về mà cũng chẳng ai mong đợi làm gì!
Út Huệ run run, cái gói trên tay như muốn rơi xuống, nước mắt giàn giụa: - Anh! Cơm nắm. Em nấu cho anh bữa cơm cuối cùng nầy. Cầm lấy anh! Đi đi…anh! Anh Ba đỡ gói cơm trên tay Huệ. Một tiếng gọi lẫn trong tiếng khóc bật ra từ trái tim người con gái Sài Gòn: - Anh Ba! Em… Út Huệ ôm mặt chạy trở về. Anh Ba cầm nắm cơm trong tay. Âm thanh thành phố Sài Gòn đổ dồn xuống cửa sông như trùm lấy anh. Anh nghe tiếng còi tàu nhọn hoắt khoan vào không gian nhức nhối. Anh bước sải dài, vội vã xuống tàu. Gương mặt người con gái Sài Gòn chập chờn trước mắt anh như một búp sen quê hương. Và cả khuôn mặt Việt Nam choán lấy trái tim anh! Út Huệ lại quay lại chạy theo xuống bến tàu. Con tàu chở anh Ba mờ mờ phía chân trời. Lê Thị Huệ chắp tay trên ngực nhìn theo, khấn trước đất trời: Sông ơi! Đừng mọc đá ngầm… Biển ơi! Đừng dựng sóng dữ… Anh đi thuận gió xuôi buồm… Hỡi những phương trời xa lạ… Hãy đón lấy anh… Một chàng trai nước Việt… Anh là của Nước của Dân… Tất cả đợi Anh về…